Duyên ngộ

Quán Trúc chiều nay chẳng còn yên tĩnh như mọi khi. Từ rất sớm các học trò đã tụ về đây cùng thầy đợi đón tiếp anh bạn Tây tới giao lưu võ thuật. Lâu mới lại có dịp thầy trò được quây quần bên nhau trong quán lá. Nhìn hàng hoa cúc nở biết là mùa thu đã sang. Một năm đi qua đã lại thấy lá vàng rơi trong mắt. Thưởng một chén trà thơm, nghe vi vu tiếng nhạc thiền, ngắm bầu trời hiện ra như được gột rửa sau cơn mưa ban sáng, lòng riêng chợt nhớ tới hai câu thơ của Nguyễn Khuyến: “Trời thu xanh ngắt mấy tầng cao / cành trúc lơ thơ gió hắt hiu”.

 

Trà vốn có cái đạo của trà. Võ vốn có cại đạo của võ. Nhưng cả trà và võ đều cần phải dùng “tâm” mà cảm ngộ. Tâm có thanh tịnh mới thưởng được cái vị ngon của trà. Tâm có trong sáng mới hiểu được cái thần hồn của võ. Con nhà võ xưa nay đều trọng nhau ở cái tâm ấy, không chỉ là tâm thượng võ mà còn là tâm yêu võ đến si mê. Có lẽ vì thế, dù biết anh bạn đến từ nước Mỹ xa xôi chỉ mới học Vịnh xuân được vài ba năm, nhưng cảm phục cái tấm lòng vượt nửa vòng trái đất, đến tận đất nước Việt Nam để học hỏi võ thuật, mà chiều nay thầy vẫn long trọng tổ chức đón chào anh như một thượng khách.

 

Đúng 4h, Matt tới. Chiếc xe đỗ lại trước cổng quán Trúc. Một thân hình to lớn hiện ra. Dù đã có phần đoán trước, chúng tôi vẫn không khỏi ngạc nhiên với chiều cao 1 m 95 của anh. Các học trò dường như cảm thấy bị đè nặng, chỉ thầy cười nhẹ tênh. Vịnh xuân chẳng phải xưa nay vẫn lấy yếu chống mạnh, lấy nhu thắng cương đó sao? Người Việt Nam nhỏ bé nhưng chẳng phải 9 năm chống Pháp, 30 năm chống Mỹ vẫn đánh cho người Tây chạy tan tác đó sao?             

 

 

Matt được các học trò đón vào nhà. Nhìn hàng mộc nhân của thầy, con nào cũng cao lớn, to hơn 1 vòng tay người ôm thì thích lắm. Thầy mời anh đánh thử. Nhưng mộc nhân nào dễ đánh thế. Anh bạn Tây còn chưa nhìn thấy chứ đừng nói học được cái tinh tuý của mộc nhân thung. Nhìn anh Tây sức khỏe hơn người mà loay hoay mãi chẳng xong, các học trò mới chợt hiểu được dụng ý của thầy: thì ra Tây cũng chẳng hơn ta cái gì. Thầy chỉ một sư huynh vào đánh mộc nhân cho bạn xem. Người sư huynh nhỏ bé mà đường quyền nhanh như cắt, bộ pháp linh hoạt, phát lực vào mộc nhân đến quay cuồng. Đây là biểu diễn chứ đánh thật thả hết tốc lực thì chẳng thể nhìn kịp đường tay di chuyển nữa. Anh bạn Tây xuýt xoa thán phục lắm.

 

Thầy dẫn anh vào quán lá, mời anh uống thử một chén trà của người Việt Nam, cùng thưởng cái vị trước ngọt sau đắng dần trôi xuống cổ, nghe thoang thoảng hương trầm như có như không, cả chủ và khách đều có những phút thiền tâm lắng đọng. Anh bạn Tây bắt đầu kể cho thầy nghe quá trình học võ của mình kể từ khi 5 tuổi. Ai cũng ngạc nhiên khi biết người bạn Mỹ Quốc mới chỉ 26 tuổi mà đã 5 năm chinh chiến trên khắp các chiến trường. Từng trải và bản lĩnh, anh hiểu sâu sắc võ thuật đã giúp anh nhiều đến thế nào. Nhưng cũng theo đó, Matt nhận ra các môn cương quyền đang dần phá hoại sức khoẻ của anh. May mắn thay, khi đó, một người bạn của bố anh, đã chỉ anh tới Võ đường Vịnh xuân ở California. Cảm nhận đây là môn võ có thể cải thiện sức khoẻ bản thân, anh bắt đầu theo học nhu quyền từ đó. Và Vịnh xuân đã mang đến cho anh nhiều hơn thế, phương pháp thở huyền bí của người phương Đông, cùng những đường quyền lưu thông khí huyết đã thúc đẩy anh hăng say luyện tập. Dịp này, được sang Việt Nam, anh mong muốn tìm hiểu thêm những nét riêng độc đáo của dòng phái mà không đâu trên thế giới còn lưu giữ. Thầy giảng giải cho anh sự lỏng mềm của Vịnh xuân Việt Nam so với Vịnh xuân Hồng Kông, giới thiệu đôi chút về một bộ hơi thở mà Vịnh xuân bên đó còn đang khuyết thiếu. Càng trò chuyện qua lại hai bên càng thấy tâm đắc hơn. Và anh bạn Tây ngày càng than phục trước vị Master Việt Nam nhỏ bé. Hơn ai hết, anh biết hôm nay đã học được rất nhiều.

 

Một tảng đá lớn, kiếm chém xuống, kiếm cũng phải mòn. Nhưng cũng tảng đá ấy thả xuống dòng suối sâu, lại bị nước ào ào trôi qua chinh phục. Đôi tay Vịnh xuân cũng thế lỏng mềm như nước khoá chặt đối thủ. Còn tầng tầng lớp lớp khí huyết trong cơ thể là thiên binh vạn mã theo “kình lực” đi ra đánh tan mọi sức mạnh cứng rắn. Thầy biểu diễn cho anh xem đội chút Niêm thủ để thể hiện chân lý ấy. Rồi lại mời anh thử với các học trò. Đôi tay anh bạn Tây khoẻ đến cử đỉnh mà bao lực tạo ra chỉ như trâu đất xuống biển, biến mất chẳng tăm hơi. Đôi tay các sư huynh thì ngược lại, lỏng đến trói buộc, mềm thành buông nặng dẫn tay anh Tây đi tự nhiên mãi không thể tìm được lối ra. Anh bạn Tây say mê tập đến vã cả mồ hôi, thử sức với từng sư huynh, mà chẳng thể thoát nổi một ai. Đôi tay đan mối tơ vò chỉ càng thêm lạc lối. Thầy ra hiệu ngừng lại, mời anh đến võ đường tiếp tục tham quan. Anh bạn Tây vẫn còn đang say mê xin được thử với mộc nhân lần nữa. Quý cái tấm lòng ham học của anh, thầy chỉ cho anh cách phát lực vào người con mộc nhân to lớn. Nắm tay thầy bé nhỏ nhưng kình lực phát vào người gỗ nửa phút vẫn còn thấy đang quay. Chỉ có điều thầy ra tay nhanh quá, chẳng ai nhìn kịp gì. Anh bạn Tây mong thầy đánh chậm lại đôi chút, cho anh được ghi hình để về bên Mỹ tập.

 

Trời đã về chiều, cùng với thầy trò chúng tôi, anh tới tham quan võ đường nơi cửa chùa rợp bóng từ bi. Trong tiếng chuông Bát Nhã ngân nga, Matt được các học trò biểu diễn cho xem các kỹ thuật Vịnh xuân nào Trang thủ, nào Một lẻ tám… đều hết sức khéo léo và công phu kỹ lưỡng. Sau những bức hình lưu niệm anh bạn Tây ra về đầy nuối tiếc. Hẹn một ngày không xa sẽ lại sang tìm hiểu phương pháo tập thật độc đáo ở nơi đây. Người nhà võ nói câu nghĩa khí, quý trọng tình cảm hơn cả bạc tiền, thầy trò chúng tôi sẽ luôn rộng mở vòng tay đón anh như một người thân trong gia đình, bởi nối kết chúng ta là con tim tràn đầy nhiệt huyết của những người yêu võ. 

 

Hải Phòng, Ngày 25 tháng 08 năm 2014

Môn sinh

Đặng Quang Tuấn(Cẩn bút)