Hành trình của những trái tim

Thời gian vô hình lặng lẽ chuyển vận bốn mùa và vạn vật không ngừng. Đông sang, trời xanh mây trắng giờ đã thay bằng từng đợt gió mùa lạnh giá, bầu trời u ám reo xuống  những cơn mưa đầu mùa như làm lòng người se lại. Mùa đông của đất trời bây giờ mới tới nhưng dường như mùa đông đã gõ cửa và ùa vào cuộc đời của những người như cô Bé và chú Xuân từ bao giờ.

Cô Bé, người phụ nữ chưa đến tuổi 50, xã Đại Thắng, Tiên Lãng đang mang trong mình căn bệnh ung thư gan khắc nghiệt, gia đình neo người chỉ có cô và cậu con trai học còn đang học lớp 10. Chạy chữa đã bốn phương mà bệnh càng ngày càng nặng thêm, như cá đang cạn nước cô đành phó mặc cho số phận, chỉ biết dành thời gian để dạy dỗ thêm em Dương bằng hết tình thương và nghị lực của mình. Thân gầy vai nhỏ, vầng trán đã hằn bao vết nhăn nhưng ánh mắt của cô nhìn con như chứa chan yêu thương và hy vọng hơn bao giờ hết. Tình mẫu tử ấy, tôi chẳng thể hiểu hết được bằng cái tâm nông cạn của mình, chỉ tin rằng nó thật thiêng liêng và ấm áp biết bao. Trải qua bao thăng trầm và đau đớn do căn bệnh trầm kha mang lại, cô nói “mong sao không có thêm ai bị bệnh như cô”, câu nói hay chỉ là một ước nguyện xa xôi nhưng hy vọng nó trở thành một nhân lành, ý thiện để cô có thêm sức khỏe và niềm vui như người xưa từng dạy: Khi ta mong cho người khác tốt thì ta là người được tốt đầu tiên.

Chút tiền gạo hữu hạn trao cô để trang trải thuốc thang, chúng tôi gửi gắm bao cảm thông và chia sẻ. Hy vọng hai mẹ con cô có thêm nhiều nghị lực để tiếp tục giữ chắc tay chèo trong cơn khó khăn, sóng gió này.

Xe chúng tôi tiếp tục lăn bánh đến xã Hồng Đức, huyện Ninh Giang, Hải Dương. Dừng xe bên căn nhà nhỏ cạnh cánh đồng tít tắp, chúng tôi vào thăm chú Xuân, người đàn ông bé nhỏ chân tay teo tóp đang nằm trên chiếc giường đang phai sơn mục gỗ theo thời gian. Chú Xuân mắc bệnh viêm đa khớp từ hồi lớp 4, đã 30 năm nay chú nằm liệt giường với tư thế nghiêng về bên phải, làm cho phần người phải teo xẹp lại. Những cơn đau, co giật vẫn thường xuyên hành hạ chú, nhất là về mùa đông lạnh giá. Những tưởng căn bệnh khắc nghiệt đã đánh gục tam hồn chú nhưng thật đặc biệt, chúng tôi lại tìm thấy ở chú sự lạc quan và đầy nghị lực. Nằm trên giường tuy khó khăn nhưng chú vẫn tiếp chuyện chúng tôi một cách cởi mở và vui vẻ. Được thấy, bằng khả năng mình có, chú Xuân có thể sửa một số dụng cụ gia dụng, chú còn có thể vẽ những bức tranh mộc mạc và làm được những vần thơ hay. Trong tranh của chú, những con chim tung cánh trên bầu trời, những bông hoa đua sắc, những con đường thơ mộng, hay những dòng chữ “kỷ niệm”, “hạnh phúc” như nói lên những ước mơ bình dị của chú. Phải chăng chú ao ước được một lần nữa đặt đôi chân trần xuống đất, dắt tay các cháu mình đi trên những con đường làng quanh co, đầy hoa cỏ và chim hót, hay được đến dự những bữa cỗ trong ngày vui của các con các cháu, hoặc trong những phút riêng tư chú được cầm nén nhang thơm đến thắp lên bia mộ của cha mẹ mình, những người hết lòng yêu thương và chăm sóc chú khi mang trọng bệnh…

Bao chuyện vui buồn cùng chú Xuân chia sẻ, chút quà tình nghĩa trao nhau, như lãng quên thời gian, như mọi khoảng cách, phân biệt chẳng còn, chỉ còn tình người ấm áp, yên vui, đầy ắp trong căn phòng bé nhỏ.

Đến với những cảnh đời éo le như cô Bé, chú Xuân. Chúng tôi thây mình con biết bao hạnh phúc, rồi khi chia sẻ thì những hạnh phúc ấy giường như được nhân lên hơn nữa.  Càng thấy thêm quý trọng những con người nơi khó khăn, bất hạnh mà vẫn không vơi đi lòng yêu thương, sự lạc quan và nghị lực.

Mọi sự hảo tâm, chia sẻ của quý bạn đọc xin được gửi về theo địa chỉ của cô Bé và chú Xuân:

Phạm Thị Bé, thôn Xuân Cát,xã Đại Thắng, huyện Tiên Lãng, Hải phòng. ĐT. 01687.473.942

Bùi Văn Xuân, xóm Đình, thôn Đồng Lạc, xã Hồng Đức, huyện Ninh Giang, Hải Dương. ĐT. 01697.298.205

Ôi! Tay tôi nhỏ bé

Mà đau khổ giăng đầy

Biết làm sao chia sẻ

Giữa trần thế mưa bay…

(Sưu tầm)


 

 

Hải Phòng 15/11/2014

Võ Sinh

Đặng Văn Duy