Tình người nghệ sỹ

Hôm nay, một ngày Chủ nhật thật trong lành và mát mẻ, mọi người phần lớn đều đang vui vẻ sum vầy bên gia đình sau một tuần lao động vất vả, Thầy trò chúng tôi lại cùng nhau lên đường tìm thăm một người nghệ sỹ, người luôn hết mình vì nghệ thuật và công chúng, đó chính là nghệ sỹ ưu tú Hán Văn Tình, hay  bác “Quyềnh” mà mọi người vẫn gọi một cách quý mến và gần gũi.

Suốt những ngày qua, trên rất nhiều các trang báo đã đưa tin NSUT Hán Văn Tình không may mắc phải trọng bệnh, một căn bệnh ưng thư quái ác, mà đến giờ Nghệ sỹ vẫn phải hằng ngày điều trị và chống chọi. Nghệ sỹ là người con của quê hương Phú Thọ, sinh ra và lớn lên nơi làng cười Văn Lang nên ngay từ lúc còn trẻ thơ Nghệ sỹ đã thuộc nằm lòng nhiều câu chuyện hài hước, dí dỏm và đã thừa hưởng được lối sống giản dị, lạc quan yêu đời của dân làng nơi đây, sau này khi công tác tại Nhà hát tuồng Việt Nam, bằng tài năng nghệ thuật diễn xuất của mình, suốt bao năm qua Nghệ sỹ đã cống hiến không ngừng, để lại cho đời đa dạng và phong phú những vai diễn, đem đến cho khán giả vô vàn tiếng cười khoái chá và đầy ý nghĩa, cùng chất chứa biết bao tình cảm của một người nghệ sỹ.

Giờ đây, khi đã biết mình rơi vào hoàn cành “nhà nghèo bệnh trọng”, mắc phải bạo bệnh, căn bệnh mà khoa học hiện nay đã rất phát triển nhưng vẫn chưa có liệu pháp nào có thể chữa trị hiệu quả, phần lớn những ai mắc phải bệnh này thường coi như đã xấu số mà không may bước phải một chân vào “quỷ môn quan”, khó có thể sống được lâu nữa, nếu may mắn khỏi bệnh thì cơ thể cũng phải hao tổn phần lớn sinh lực và tiêu tốn không ít tiền của, tài sản của gia đình, Sinh Lão Bệnh Tử vốn biết là luân hồi muôn thủa, nhưng Chết vẫn là nỗi sợ lớn nhất của con người, vì thế mà khi bác sỹ phát hiện ra bệnh thường không nói thật tình trạng bệnh tật cho bệnh nhân biết mà chỉ thông báo cho người thân để tránh người bệnh bị sốc nặng, buồn chán và đau khổ, sẽ càng khiến cho tinh thần và thể chất thêm suy sụp, bệnh tình càng trầm trọng hơn, nhưng Nghệ sỹ vẫn luôn giữ cho mình một tinh thần lạc quan, vui vẻ, coi sống chết là do số Trời đã định và hơn ai hết Nghệ sỹ hiểu rằng khi mình bị bệnh, người thân xung quanh cũng vô cùng đau khổ, phải vất vả chăm sóc, lo toan, nên bản thân càng cần phải kiên cường, bền bỉ hơn nữa để an ủi động viên và cùng người thân chăm lo giúp đỡ lẫn nhau vượt qua khó khăn tao đoạn.

Nghệ sỹ Hán Văn Tình nay cũng đã gần tuổi nghỉ hưu, suốt bao năm qua sinh sống bằng nghiệp diễn nhưng gia đình vẫn trong cảnh nghèo khó nên giờ mắc bệnh không có đủ tiền chạy chữa, đành phải tìm đến cách chữa dân gian sao cho giảm bớt chi phí, cố gắng dành dụm lại được đồng nào hay đồng ấy để trang trải cuộc sống và bớt đi gánh nặng tài chính gia đình. Cảm mến và ngưỡng mộ trước tài năng, nghị lực và tấm lòng của một người nghệ sỹ chân chính, Thầy trò chúng tôi đã mong muốn được gặp gỡ người nghệ sỹ này để thăm hỏi, chuyện trò và sẻ chia những vui buồn trong cuộc sống như một lời tri ân gửi tới một con người đã luôn biết sống vì người khác.

Sau hơn một giờ chờ đợi Nghệ sỹ chữa trị, Thầy trò chúng tôi đã gặp được bác, cũng là lần đầu tiên gặp bác ngoài đời, thấy bác gầy và yếu hơn so với trên phim nhiều quá, nhưng nụ cười và cách nói thì không hề thay đổi, vẫn hiền hòa, dí dỏm và hài hước. Ngoài cổng Nhà hát tuồng hôm nay trở lên đông đúc và náo nhiệt hơn thường ngày, mọi người cùng nhau quây quần nói cười rôm rả, những cái bắt tay như xa cách từ bao ngày giờ được gặp lại khiến mọi người đều thấy gần gũi thân quen, ai cũng háo hức muốn chụp cùng bác một tấm hình để lưu giữ làm kỷ niệm, bác cũng xúc động mà chia sẻ cùng Thầy trò chúng tôi rằng: “Có bệnh mới thấy vui và ý nghĩa”, vì khi bệnh tình như vậy mới thấy được chân tình của những người xung quanh, của bạn bè, đồng nghiệp và tình cảm yêu mến mà công chúng dành cho, đồng thời càng thấy tin yêu trân trọng cuộc sống, thấy được sức khỏe mới chính là tài sản lớn nhất và vô giá của đời người, thường chỉ khi đau ốm như này con người ta mới biết quý trọng mà gìn giữ. Trong suốt buổi trò chuyện bác luôn nở những nụ cười hiền hòa trên môi, nụ cười “chấn động lòng người” như Thầy vẫn nói khiến cho ai nấy dường như cũng không còn nghĩ đến ốm đau bệnh tật, mà chỉ còn thấy bác đang rất hào hứng nói cười và kể về những dự định, những show diễn sắp tới để lại được tiếp tục phục vụ cho bà con, tiếp tục đem tiếng cười như những “thang thuốc bổ” của mình hiến dâng cho cuộc sống…

Thầy trò chúng tôi tạm biệt bác ra về, cùng chúc bác mau chóng phục hồi sức khỏe và thầm mong cho những điều kỳ diệu sẽ sớm đến với bác. Ai trồng cây rồi cũng sẽ tới ngày hưởng quả, giờ đây sau bao năm đã cần mẫn gieo trồng, tuy bệnh tình chưa khỏi nhưng bác “Quyềnh” cũng đang được hưởng những “trái ngọt” yêu thương của cuộc đời.

 

Ngày 17 tháng 5 năm 2015

Môn sinh

Trần Quang Ngọc