Vượt lên chính mình

Thấm thoát đã 5 năm rồi, vào một buổi chiều mùa hè có một cậu bé trạc độ 15 tuổi, tay co quắp, nghiêng mình đi về phía trước. Những bước đi nhọc nhằn, mặt ngây ngô vô hồn. Tôi đang mải nhìn cậu bé thì có một người đàn ông tiến lại gần và nói:
Thầy cho em xin học cho cháu.
Tôi hỏi! cháu nào?
Người đàn ông chỉ vào cậu bé và nói con em bị thiểu năng trí tuệ, đã chữa ở nhiều nơi, châm cứu và uống nhiều loại thuốc rồi nhưng không có hiệu quả nhiều. Em vào đây xin cho cháu theo tập cho cơ thể khoẻ lên. Tôi thấy rất thú vị và gật đầu bảo: “Con em sẽ được ưu tiên tập cả tuần”, mặc dù nói vậy nhưng tôi cũng thấy những điều khó khăn vô cùng khi dạy cậu bé này.
Và rồi buổi tập đầu tiên đã diễn ra, cậu bé loay hoay với đôi chân yếu ớt và sự nhận thức còn chậm chạp hơn, dạy người thường còn khó huống hồ đây lại là người mang bệnh nặng. Nhưng tôi vẫn quyết tâm dạy, từ những phương pháp vận động đến những phương pháp tác động tâm lý. Tôi luôn luôn nói chuyện cho cậu ta cười, cùng sự yêu thương động viên của các huynh đệ, cậu ta ngày càng gắn bó và thay đổi nhiều về tâm lý.

 

 

Tôi đặt một cái tên cho cậu ta là “Tiêu Phong Bang Chủ” và nói cố gắng luyện cho võ công cao cường như bang chủ cái bang. Những câu đùa vui khiến cho cậu ta thích thú hàng ngày cũng như mọi người. Cậu ta cũng nhắm mắt ngồi thiền, hít thở đều đều sau đó là tập các động tác cơ bản để luyện gân cốt, tập di chuyển tạo lên sự vững chắc của đôi chân. Thật sự là khó nhọc với một con người không bình thường. Quá trình học và tập gian nao là thế, thật lòng tôi cũng chỉ nghĩ rằng cậu bé này tập cũng độ vài ba ngày rồi chán, nhưng tôi vẫn cố gắng dạy cậu ta bằng cả nhiệt huyết của mình. Và thời gian cứ trôi, cậu ta vẫn chăm chỉ tập mặc dù các động tác không chuẩn được, nhưng (Hoàng thiên bất phụ hảo nhân tâm). Sau một thời gian từ hình thể đến sắc mặt của cậu ta biến chuyển dần, giờ đây sau 5 năm nỗ lực luyện tập. Bằng ý chí sắt thép của mình, cậu ta đã trưởng thành. Một thanh niên 20 tuổi luôn tươi cười, cần cù, không những thế cậu ta còn dạy lại và tập cùng các đồng môn của mình, mới ngày nào còn là kẻ bệnh tình thì bây giờ mấy ai có thể nghĩ được con người của ngày xưa đó, giờ nào múa côn, đánh mộc nhân. Nhìn cậu ta vui tôi thấy thật hạnh phúc, một tác phẩm tuyệt đẹp, một tấm ngương lớn của võ đường. Một ý chí vượt lên chính mình. Tôi viết bài này bằng tất cả sự thật, mong rằng ai đó có bệnh tật thì hãy tìm cho mình một phương pháp tập nào đó sao cho phù hợp thì nhất định sẽ có kết quả tốt.

 

Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền
Đào núi và lấp biển, quyết chí ắt làm lên.
(Hồ Chí Minh)

Hải phòng, ngày 05/01/2018
Võ sư Phạm Tuấn Dũng
Bạch diện cư sĩ.