Đến Với Những Mảnh Đời Bất Hạnh

Con đường nhỏ, gồ ghề ven làng đưa đoàn chúng tôi tới gia đình ông Tiêu, một gia đình là nạn nhân chất độc màu da cam tại xã Vĩnh An – huyện Vĩnh Bảo – TP. Hải Phòng.

Trong căn nhà cũ chật hẹp, tường sơn nhiều chỗ đã bong chóc. Người đàn ông 71 tuổi với dáng người gầy guộc không khỏi xúc động khi kể về cuộc đời của mình.

Sau công tác phòng không tại Hải Phòng, năm 1968 ông Tiêu được thành phố giao nhiệm vụ đi B ở Tây Nguyên. Tại chiến trường xa xôi, nắng lửa đầy khắc nghiệt ông cùng đồng đội đã chiến đấu, bảo vệ Tổ quốc đến khi nước nhà giải phóng năm 1975.

Tạm biệt đời lính đầy gian lao, ông Tiêu trở về làng với ước mơ bình dị là cất một ngôi nhà nhỏ và xây dựng một mái ấm gia đình hạnh phúc, sống cuộc sống thanh bình bên vợ con. Cứ ngỡ sóng gió cuộc đời đã qua nhưng vợ chồng ông Tiêu thật bất ngờ và đau đớn khi người con đầu lòng sinh ra bị nhiễm chất độc màu da cam. Rồi người con thứ 2, thứ 3 cũng vậy. Ngày lại ngày ông bà Tiêu vẫn tần tảo nuôi con với hết thảy tình thương và trách nhiệm cho đến khi người con cả và người con thứ 2 của ông bà qua đời vào độ tuổi đôi mươi.

Bà Tiêu do kiệt quệ về tinh thần và sức khỏe, đã đổ bệnh 7 năm nay, không đi lại được. Trách nhiệm lên đôi vai gầy yếu của ông Tiêu càng nặng thêm khi vừa phải chăm sóc vợ vừa phải lo cho người con thứ 3 năm nay đã 35 tuổi. Những nỗi nhọc nhằn, trăn trở như hằn thêm cho ông Tiêu những nếp nhăn, điểm thêm những sợi tóc bạc nơi thân hình mảnh mai, sương gió.

 

Trò chuyện cùng gia đình ông, chúng tôi không khỏi bồi hồi, thương cảm. Tết đến, xuân về, nhà nhà ấm áp đoàn viên nhưng có lẽ mùa đông trong những gia đình là nạn nhân chất độc màu da cam như gia đình ông Tiêu vẫn còn dài vô tận.

Hai triệu đồng và 30 kg gạo, giá trị kinh tế không nhiều, như một món quà xuân với tấm lòng chia sẻ, thầy trò võ đường TLVXQ HP chúng tôi xin cầu chúc cho những gia đình khó khăn, đặc biệt là những gia đình là nạn nhân chất độc màu gia cam, gia đình có công với cách mạng như gia đình ông một năm mới an lành và nhiều may mắn.

Những mảnh đời éo le còn thật nhiều mà sức lực lại nhỏ bé, rất mong nhận được sự chung lòng góp sức của huynh đệ đồng môn cùng võ lâm đồng đạo, để thầy trò TLVXQHP chúng tôi được tiếp thêm sức mạnh trên con đường chia sẻ khó khăn với những mảnh đời còn éo le bất hạnh, không chỉ mỗi dịp xuân về mà phần nào cho cả những đói no, bệnh tật, khuya sớm quanh năm nữa.

 

Ngày 29 tháng 01 năm 2013

Môn Sinh

Đặng Văn Duy