Lân sư rồng và niềm đam mê
Tôi viết những lời tâm sự này khi màn đêm buông xuống, ngoài đường chỉ còn những ánh đèn le lói, mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Bởi sự khâm phục đã thôi thúc tôi viết đôi lời về họ - những môn sinh của võ đường Thiếu lâm Vịnh xuân quyền Hải Phòng, những cậu học trò dù sinh ra ở những vùng quê khác nhau nhưng họ cũng chung một niềm đam mê đó là Lân sư rồng.Có những môn sinh chỉ trạc 14 tuổi,có những người đã có gia đình nhưng cứ đễn mỗi buổi tối hàng ngày họ lại quây quần bên nhau ăn củ sắn, củ khoai và những cái bắp ngô giản dị,mộc mạc,hay đó chỉ dơn giản là những cốc nước vối và cùng nhau múa lân dù biết rằng không có thu nhập nào về tiền bạc nhưng họ vẫn múa,vẫn tập luyện chăm chỉ: người đi bê trống,người cầm lân...tất cả đều sẵn sàng cho một cuộc chơi không mệt mỏi.
Lân sư rồng là nét đẹp văn hóa Á Đông mang đậm tính tâm linh.Nào là ngày hội, ngày khai trương,dịp lễ,dịp tết...ai ai cũng muốn có đoàn lân đến múa để xua đi những hôn ám và mang lại sự thịnh vượng may mắn và niềm vui cho mọi người,nhưng không mấy ai thấy được sự cống hiến to lớn cho xã hội và cho nền văn hóa đậm đà bản sắc dân tộc.Nhìn họ tập trên bãi cát, người lăn lộn dưới đất, người tung mình trên không,những giọt mồ hôi ướt đẫm trên vai.Họ thi triển những động tác khó đến rùng mình mà lòng vẫn cứ phẳng lặng không gợn sóng,không mong ước,không kêu ca hay phàn nàn mà chỉ một lòng nhất tâm tập luyện.Phải chăng chỉ có niềm đam mê vô tận mới làm được như vậy.Ngoài đường phỗ vẫn đông đúc,nhộn nhịp,ai ai cũng tìm cho mình niềm vui riêng, còn họ vẫn miệt mài,tập không mệt mỏi.Trông họ tập mà lòng tôi đan xen những buồn vui lẫn lộn,vui vì họ đang cống hiến và làm đẹp cho đời,buồn vì điều kiện còn đầy khó khăn.Chỉ đến khi mỗi độ trung thu về, người người già trẻ gái trai,nhất là các em thiếu nhi đều xuống đường phố mong chờ ngóng trông được xem múa lân.Nghe tiếng trống lòng ai nấy cũng rộn rã niềm vui.Nhìn thấy ông Địa hiền hòa,nhí nhảnh với quạt mo phe phẩy trên tay tăng thêm không khí tưng bừng,náo nức cho đêm trung thu.Nếu không có những con người tràn đầy nhiệt huyết ấy thì đêm Trung thu buồn tẻ lắm!Từng đoàn lân đổ về Quảng trường thành phố để góp vui,trong đó có họ-những con người tập luyện quanh năm tháng ngày mà không nghĩ đến lợi ích cho bản thân,chỉ mong sao cho bà con cô bác được vui cười hả hê.Nhưng có mấy ai biết rằng trong niềm hân hoan đó,đằng sau là sự cống hiến hết mình,là sự tập luyện nỗ lực đến cảm động.Bởi vì sau những buổi tập niềm an ủi của họ chỉ đơn giản là những cốc nước lọc bình dị, đơn sơ.Có những lúc lòng tôi se lại vì những tấm lòng đầy nhiệt huyết này đã và đang đóng góp một phần nhỏ cho xã hội phồn vinh và thịnh vượng mà lòng không hề toan tính.Thật khâm phục!Họ đáng được tôn vinh và trân trọng! Tôi viết bài này trong một trạng thái công tâm và yêu mến họ không phải họ là học trò của tôi mà tôi viết về họ từ chính sự cảm phục mà lòng tôi thốt lên lời. Tôi xin chân thành cảm ơn những ai quan tâm đến bài viết này.
Hải Phòng ngày 14 tháng 06 năm 2013
Chủ nhiệm võ đường
Võ sư Phạm Tuấn Dũng